Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2016

A COLLECTIVE STORY - MỘT MẨU TRUYỆN SƯU TẦM ĐƯỢC

THE DEAREST

 Today, my father passes away at the age of 92. I found him collapsing on the resting sofa in his room.

He was embracing a wad of photos of my mom, who passed away about 10 years ago. When she was still alive, she was always the one he adored the most.

At the end of his life, she remains the last person he wished to see before he can reunite with her.

*On reading this story, I can only make a wish of having such a loving husband ^^ Love - at whatever age - is always miraculous!



NGƯỜI YÊU NHẤT

Hôm nay bố tôi qua đời ở tuổi 92. Tôi tìm thấy ông nằm gục trên ghế nghỉ trong phòng.

Ông ôm trong lòng xấp ảnh của mẹ tôi, bà mất cũng được khoảng 10 năm rồi. Khi còn sống bà luôn là người mà ông yêu thương nhất.

Đến cuối đời rồi, bà cũng là người cuối cùng ông muốn được nhìn thấy, trước khi ông về đoàn tụ với bà.

*Đọc xong mẩu truyện này, tôi chỉ có thể ước mình cũng có một tấm chồng đầy lòng yêu thương như vậy :) Tình yêu - dù ở bất kỳ độ tuổi nào - cũng đều kỳ diệu hết!


Source: Google

This is the source of the story


Thứ Hai, 4 tháng 4, 2016

DOES YOUR FAMILY STILL WATCH TV TOGETHER? - GIA ĐÌNH BẠN VẪN CÙNG XEM TIVI VỚI NHAU CHỨ?

Cable TV vs. Traditional TV Station Channels

Before cable TV entered our home, my family spent every dinner watching movies or game shows on traditional TV channels. Usually, we were interested in Chinese imports or Vietnamese series concerning social and family issues, love betrayal and so on. These peaceful moments were precious for they were times we sat together gazing at the TV screen, watching and commenting. Those days are gone. We no longer anxiously wait for our favortie series. Instead, we just need to press a few buttons and a huge source of short movies or even series offers a wide selection. The more modern, the more it harms.

One evening, I went out to get some food for dinner. I stopped at my favorite Pho stall. While tiringly waiting, I caught sight of the shopkeeper's family and one customer at the same time have dinner and stick their eyes to an India movie perhaps. On cautiously observing them, I felt something missing, something familiar and something so pleasant. I, all of a sudden, found myself smiling. That scene looked really warm and cosy. It reflected a sense of family, of home, of relaxation after such a long day making a living. The lady who was preparing my food interruptedly stopped, looked at the TV and continued her usual work. "The movie must be really good" - I thought to myself. But I may never truly know how good it is. Anyhow, seeing that was enough to melt my heart away.


Truyền hình cáp vs. Các Kênh truyền hình Truyền thống

Trước khi gia đình tôi bắt truyền hình cáp, cả nhà tôi thường xem phim hay game show trên các kênh truyền hình truyền thống vào mỗi bữa ăn tối. Gia đình tôi thường thích xem phim nhập từ Trung Quốc hoặc các bộ phim Việt Nam liên quan đến các vấn đề gia đình xã hội, sự phản bội trong tình yêu v...v... Những khoảnh khắc yên bình đó thật sự rất quý vì đó là lúc cả nhà cùng ngồi dán mắt vào TV, cùng xem và bình luận. Nhưng bây giờ thì không còn nữa. Không còn những khoảnh khắc gia đình tôi nóng lòng chờ đợi đến giờ chiếu những bộ phim chúng tôi yêu thích. Thay vào đó, chúng tôi chỉ cần bấm vài cái nút là sẽ có thể chọn phim được từ một kho phim lẻ và cả phim bộ khổng lồ. Càng hiện đại thì càng hại điện nhỉ?

Tối nọ, tôi đi mua đồ ăn tối. Tôi mua tại tiệm Phở yêu thích của mình. Trong khi đứng chờ một cách mệt mỏi, tôi thấy gia đình cô bán phở và một vị khách vừa ăn vừa dán mắt xem phim, hình như là phim Ấn Độ. Càng nhìn họ tôi lại cảm thấy có gì đó vừa thiếu thiếu, vừa quen thuộc và lại vừa dễ chịu. Bất chợt, tôi thấy mình cười. Cảnh ấy nhìn rất ấm cúng dễ chịu, toát lên hình ảnh của một mái nhà, một gia đình, hay thời gian thư giãn giải trí sau một ngày kiếm sống dài đằng đẵng. Cô bán phở cho tôi thỉnh thoảng lại xao nhãng nhìn vào màn hình TV rồi tại tiếp bục bán. "Phim chắc phải hay lắm" - tôi thầm nghĩ. Có lẽ tôi chẳng bao giờ biết phim hay thế nào. Nhưng dù gì nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng đủ khiến tim tan chảy mất rồi.

Thứ Hai, 28 tháng 3, 2016

STEREOTYPE - I'M NOT A FAN - MÌNH KHÔNG ƯNG CÁCH SUY NGHĨ THEO LỐI MÒN

City girls do not know how to cook


"Can you do that?" - That's what I usually hear women from my hometown - Vinh Long, a province in the West of Vietnam - say whenever seeing me approaching some sorts of food or cooking tasks in the kitchen. I often promtly reply "I can" or just simply "Show me how and let me try it". (I frequently come there in the summer on the occasion of my granddad's death anniversary. To save money, my relatives usually cook by themselves and offer those dishes to the guests. Of course they taste super good). I've gotta admit my aunts are really skillful cooks with lots of experiences I need to learn.
Grilled pork with fince rice vermicelli


Ten ingredients fried rice

Vegetables soup



Anyway, not until my grandmom's funeral at the beginning of March, 2016 did I feel annoyed being asked the same question. In my hometown, it is a tradition that the family who is wearing mourning has to offer food, either vegetarian or not, to people bringing their offerings to the funeral as a way to express gratitude. This time, my paternal family hired two cooks from a pagoda to prepare vegetarian dishes. Since there were only two of them together with around 20 tables to serve, I was asked to help run errands, such as doing the dishes or washing vegetables. Everything was just fine until one lady asked me to fry this, which are 'vegan chicken wings' because she was busy frying potatoes.
One of the main cooks, seeing me start frying, demanded the wings to be fried until they became golden and crispy enough and did not forget to suspect "Can you do that?". Well, I started trying. I kept turning the wings upside down so that they wouldn't get burned, but I failed to know that doing so made the wings' layers fall apart. The mentioned cook got grumpy, asked me to stop and continued to say I was doing all wrong and she couldn't use those to make a complete dish. The one asking me to help tried to make excuse for me saying because I was a city girl so it was obvious I couldn't fry. I felt kinda hurt and somehow angry.

Upon cooking this, I just wish there will be a chance that I can serve them some dishes to prove a city girl can actually cook and that they should stop judging people by their background. I did admit I messed up that time but it was because I wasn't familiar with the ingredient and not because I couldn't cook anything at all. 

P/S: Anyway, cooking brings a lot of fun and good feelings when I see my family taste what I've prepared. And next time, if anyone travels to Vietnam, you should try this dish. It is called 'fish rice spaghetti'. Yummy!





Con gái thành phố không biết nấu ăn


"Con làm được không?" là câu tôi thường nghe các cô dì dưới quê tôi - tỉnh Vĩnh Long, một tỉnh ở miền Tây Việt Nam - hỏi mỗi lần thấy tôi mon men lại gần nguyên liệu nấu nướng hay định làm gì đó dưới bếp. Tôi thường nhanh nhẩu trả lời "Dạ được" hoặc đơn giản hơn là "Chỉ cho con rồi con tự làm" (tôi thường về quê vào dịp hè, trùng với dịp đám giỗ của ông nội. Để tiết kiệm chi phí, gia đình tôi thường tự nấu cỗ cho khách mời. Tất nhiên là đồ ăn cực kỳ ngon). Tôi phải công nhận một điều rằng các cô tôi nấu ăn cực ngon và có nhiều kinh nghiệm nấu nướng mà tôi cần học hỏi.

 Thế nhưng, mãi đến đám tang bà nội tôi vào đầu tháng 03/2016, tôi mới cảm thấy khó chịu khi bị hỏi lại cùng câu hỏi ấy. Ở quê tôi, theo truyền thống, gia đình nào có tang thì phải nấu thức ăn hoặc chay hoặc mặn để đãi những người đi phúng điếu như một cách bày tỏ lòng biết ơn. Gia đình nội tôi thuê hai cô đầu bếp ở chùa để chuẩn bị thức ăn. Vì chỉ có hai đầu bếp mà đến khoảng 20 mâm, tôi cũng được sai đi làm việc vặt như rửa chén, rửa rau. Mọi chuyện đều ổn cho đến khi một cô bảo tôi đi chiên 'cánh gà chay'.

Nhìn thấy tôi chuẩn bị chiên, một trong hai cô đầu bếp căn dặn phải chiên cánh vàng và giòn đều, cổ cũng không quên chất vấn "Cô này làm được không?". Ừa thì tôi bắt đầu cố gắng chiên. Tôi liên tục đảo đều để cánh gà không bị cháy nhưng tôi lại không biết rằng làm như vậy thì các lớp cánh gà sẽ bị rã ra. Vậy là cô đầu bếp lúc này nổi nóng, bảo tôi đừng chiên nữa rồi luôn miệng bảo tôi làm sai rồi làm sao cô nấu được. Người nhờ tôi chiên nói đỡ rằng vì tôi là con gái thành phố nên không chiên được. Tôi cảm thấy chút tổn thương và cũng hơi tức giận.

Khi nấu món này, tôi chỉ ước có dịp gì đó nấu cho họ ăn để chứng minh rằng con gái thành phố cũng có thể nấu ăn chứ và họ cũng nên ngừng đánh giá người khác qua lai lịch người đó. Tôi thừa nhận rằng lần đó tôi phá hỏng món ăn ấy nhưng đó là do tôi không có kinh nghiệm với nguyên liệu chứ không phải vì tôi không thể nấu được món gì. 

Tái bút: nấu ăn mang lại nhiều niềm vui và hạnh phúc khi tôi thấy người thân nếm đồ ăn mình đã chuẩn bị. Lần tới, nếu ai đó có dịp đến thăm Việt Nam, bạn nên thử món ăn này nhé. Món có tên là "Bánh canh cá rô bột gạo". Ngon lắm đó!

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016

HAPPINESS IS PLAIN - HẠNH PHÚC GIẢN ĐƠN

Ho Chi Minh's 9th Book Festival

Yesterday was the first time I went to such a grand book festival with my boyfriend. It was said to be the biggest festival of the year and organized at Le Van Tam Park where there were more than 707 book booths of various well-known and prestigious publishers and bookstores.

At first, while he was struggling through a stream of angry motorbikers and car drivers, I felt regretted for coming here.
After we successfully found a place to park our motorbike and made our way into the festival, I continued to feel repentant about this. Crowded places don't suit me. There were lots of people pushing each other to get a beautiful spot where they could check out thousands of books on sale. It was hot and stuffy... Then I could sense his hand on my right shoulder trying to steer me away from other customers. The warmth from his hand calmed me down. Shortly afterwards, I took a deep breath and started to enjoy the moment. Books were everywhere and I do love their smell. I caught sight of Le Petit Prince when wandering from booth to booth and decided that I needed to buy one cause I instantly felt in love with the cover. I entered Tiki's booth.

A lovely bookmark was given for free for every purchase. The design of the paper bag and the bookmark was super cute also. "That company surely did a great job" - I thought to myself. Their booth attracted a large number of customers and everyone was holding their container and free balloons with the company's logo on it. "Such a perfect way to market their products". (After that three or four people stopped to ask him where Tiki's booth was for seeing him carry their bag and balloons).

After buying the book and a number of anime bookmarks, we decided to wander around other stores. Meanwhile, I began observing the scene, the people and all kind of activities here. The park is a lot larger than I expected. There are areas for sports activities with lots of installed equipment, a children playground and also a small swimming pool. It was around 7 p.m. at that time and still I found parents cautiously watching their children playing cheerfully in the water. Those kids were adorable. I made a comment saying that poor busy parents had no time for themselves even on weekend. He disagreed and noted that their happiness was their children's happiness...and safety in this case. Maybe he was right. If I were in their shoes, I may feel contented as well, seeing my child playing in the water.

There was a fountain, maybe in the center of the park. Surrounding it were couples sitting, relaxing and conversing with each other. When we reached there, a cool breeze of wind blew my mind away. Water! Wind! Smiles on their faces! Love! What could be happier than this moment?

P/S: These were some photos taken at the park. I was so thrilled to see a Doraemon standee.



 

Hội sách Hồ Chí Minh lần 9

Hôm qua là lần đầu tiên tôi đi một hội sách quy mô như vậy với bạn trai tôi. Nghe đồn đây là hội sách lớn nhất trong năm được tổ chức tại công viên Lê Văn Tám quy tụ hơn 707 gian hàng sách từ các nhà xuất bản và công ty sách nổi tiếng.

Ban đầu, trong khi anh cố luồn lách qua đám đông xe máy, xe hơi và những người lái xe giận dữ, tôi cảm thấy hối hận vì đã đến đây. Sau khi chúng tôi tìm được chỗ đậu xe và chen chúc tiến vào hội sách, tôi tiếp tục có cảm giác hối hạn ấy. Tôi không thích hợp với chốn đông người.  Có hằng hà sa số người đi mua sách xô đẩy nhau để tìm được một vị trí đẹp nhằm chọn lựa giữa hàng ngàn quyển sách đang giảm giá. Không khí nóng bức và ngột ngạt... Đột nhiên tôi cảm thấy anh đặt tay lên vai tôi, cố gắng đẩy tôi đi tránh những người khác. Hơi ấm từ bàn tay anh làm tôi bình tĩnh lại. Ngay sau đó, tôi hít một hơi sâu rồi bắt đầu tận hưởng khoảnh khắc này. Ở đâu cũng thấy nào sách là sách mà tôi thì lại rất thích mùi sách. Trong lúc lang thang từ gian hàng này qua gian hàng khác, tôi thấy quyển Hoàng tử bé và lập tức quyết định phải mua cho bằng được vì tôi yêu bìa quyển sách mất rồi. Tôi bước vào gian hàng khổng lồ của Tiki.
 Cứ mỗi đơn hàng khách hàng sẽ được tặng một bookmark. Thiết kế bao giấy đựng sách và bookmark cũng cực kỳ dễ thương. "Công ty này hay thật" - tôi thầm nghĩ. Gian hàng của họ cực kỳ đông khách và ai ai cũng cầm trên tay một chiếc túi giấy cùng bong bóng miễn phí có in logo của công ty. "Quảng cáo bằng cách này thì còn gì bằng". (Một lát sau có đến ba bốn người hỏi anh gian hàng của Tiki ở đâu do thấy anh xách túi và cầm bong bóng).

Sau khi mua sách cùng một ít bookmark anime xong, chúng tôi quyết định đi dạo qua các quầy hàng khác. Tôi bắt đầu nhìn ngắm khung cảnh, con người cùng các hoạt động đang diễn ra tại đây. Công viên lớn hơn tôi nghĩ nhiều. Có khu tập thể dục có lắp sẵn các thiết bị tập, một khu trò chơi trẻ em cùng một hồ bơi nho nhỏ. Khi đó cũng tầm 7 giờ tối rồi nhưng tôi vẫn thấy một số phụ huynh canh chừng con mình đang chơi đùa dưới nước. Thấy thế tôi nói rằng tội nghiệp cha mẹ bận rộn, ngay cả cuối tuần cũng không có thời gian rảnh cho riêng mình. Anh liền phản đối và nói con vui và...an toàn trong hoàn cảnh này thì bố mẹ vui thôi. Có lẽ anh đúng. Có lẽ nếu tôi ở trong hoàn cảnh của họ, tôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi thấy con mình chơi đùa dưới nước.

Có một bồn phun nước, hình như là ở trung tâm công viên. Xung quanh bồn vài cặp tình nhân đang ngồi nghỉ ngơi thư giãn, trò chuyện. Khi chúng tôi vừa đến, một làn gió mát thổi bay tâm trí tôi. Nào là nước! Nào là gió! Nào những nụ cười trên môi họ! Và cả tình yêu nữa! Còn khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn khoảnh khắc này nữa?

Tái bút: Đây là một số hình ảnh tôi chụp tại lễ hội. Tôi cực kỳ vui khi thấy tấm phông hình Doraemon đó.


INTRO - ĐÔI LỜI GIỚI THIỆU ĐẦU

Good morning!

It's a beautiful Sunday morning of March. And I'm sitting in front of my hated laptop thinking of and writing down the very first lines of my blog. I started a couple of blogs before, one of which was on Wordpress, and failed to expand them. I guess I wasn't determined enough to pursue what I was motivated to do in the very first place.

This time, I've made a huge promise to myself that I will maintain this habit and try to add as many writings as possible to keep this blog alive, as an embodiment of myself and my life.

Ah, sorry! Let me properly introduce myself.  I'm an English lecturer and translator whose favorite language of expression is definitely English. On various occasions, I find it easier to communicate in English rather than in Vietnamese. On reading this, please do not regard me as an arrogant person. If you have familiarized yourself with English, you will find my opinion right.

Anyway, my purpose of creating this blog is to compose as many writings both in English and Vietnamese as possible. I wish this site to become a useful source of translation reference for those who are translators, English teachers or simply for those who wish to share beautiful things left in this chaotic world with me.

Wish you a nice final week of March!!!


Chào buổi sáng!

Bây giờ đang là một buổi sáng Chủ Nhật tháng Ba đẹp trời. Còn tôi thì đang ngồi trước cái laptop đáng ghét suy nghĩ rồi viết ra những dòng đầu tiên cho trang blog này đây. Tôi có tạo một vài trang blog trước đây, trong đó có một trang Wordpress, nhưng  rồi tôi không thể mở rộng chúng. Tôi đoán là tôi không đủ quyết tâm để theo đuổi ý định viết blog như lúc đầu tôi đã dự định.

Lần này, tôi tự hứa với bản thân một lời hứa cực kỳ to tướng rằng tôi sẽ duy trì thói quen viết blog này và cố gắng viết càng nhiều bài càng tốt để giữ địa chỉ blog này mãi tồn tại, như là một hiện thân của bản thân và cuộc sống của tôi.

Xin lỗi các bạn, cho phép tôi tự giới thiệu đôi điều về bản thân. Tôi là một giảng viên và biên dịch viên tiếng Anh. Ngôn ngữ mà tôi thích dùng để diễn đạt ý tứ chắc chắn là tiếng Anh. Trong nhiều dịp tôi cảm thấy dùng tiếng Anh còn dễ giao tiếp hơn là tiếng Việt. Xin đừng xem tôi là kẻ ngạo mạn khi bạn đọc điều vừa rồi. Nếu bản thân bạn đã quá đỗi quen thuộc với tiếng Anh, bạn sẽ thấy điều tôi vừa nói là đúng.

Dù sao đi nữa thì mục đích tôi viết trang blog này là nhằm viết càng nhiều bài viết song ngữ Anh - Việt càng tốt. Tôi hy vọng trang blog này có thể trở thành một nguồn tư liệu hữu ích cho các biên dịch viên, giáo viên tiếng Anh hoặc chỉ đơn giản dành cho những người muốn chia sẻ những điều tốt đẹp còn sót lại trong cái thế giới hỗn loạn này với tôi.

Chúc mọi người tuần cuối cùng của tháng Ba vui vẻ!