Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2016

A COLLECTIVE STORY - MỘT MẨU TRUYỆN SƯU TẦM ĐƯỢC

THE DEAREST

 Today, my father passes away at the age of 92. I found him collapsing on the resting sofa in his room.

He was embracing a wad of photos of my mom, who passed away about 10 years ago. When she was still alive, she was always the one he adored the most.

At the end of his life, she remains the last person he wished to see before he can reunite with her.

*On reading this story, I can only make a wish of having such a loving husband ^^ Love - at whatever age - is always miraculous!



NGƯỜI YÊU NHẤT

Hôm nay bố tôi qua đời ở tuổi 92. Tôi tìm thấy ông nằm gục trên ghế nghỉ trong phòng.

Ông ôm trong lòng xấp ảnh của mẹ tôi, bà mất cũng được khoảng 10 năm rồi. Khi còn sống bà luôn là người mà ông yêu thương nhất.

Đến cuối đời rồi, bà cũng là người cuối cùng ông muốn được nhìn thấy, trước khi ông về đoàn tụ với bà.

*Đọc xong mẩu truyện này, tôi chỉ có thể ước mình cũng có một tấm chồng đầy lòng yêu thương như vậy :) Tình yêu - dù ở bất kỳ độ tuổi nào - cũng đều kỳ diệu hết!


Source: Google

This is the source of the story


Thứ Hai, 4 tháng 4, 2016

DOES YOUR FAMILY STILL WATCH TV TOGETHER? - GIA ĐÌNH BẠN VẪN CÙNG XEM TIVI VỚI NHAU CHỨ?

Cable TV vs. Traditional TV Station Channels

Before cable TV entered our home, my family spent every dinner watching movies or game shows on traditional TV channels. Usually, we were interested in Chinese imports or Vietnamese series concerning social and family issues, love betrayal and so on. These peaceful moments were precious for they were times we sat together gazing at the TV screen, watching and commenting. Those days are gone. We no longer anxiously wait for our favortie series. Instead, we just need to press a few buttons and a huge source of short movies or even series offers a wide selection. The more modern, the more it harms.

One evening, I went out to get some food for dinner. I stopped at my favorite Pho stall. While tiringly waiting, I caught sight of the shopkeeper's family and one customer at the same time have dinner and stick their eyes to an India movie perhaps. On cautiously observing them, I felt something missing, something familiar and something so pleasant. I, all of a sudden, found myself smiling. That scene looked really warm and cosy. It reflected a sense of family, of home, of relaxation after such a long day making a living. The lady who was preparing my food interruptedly stopped, looked at the TV and continued her usual work. "The movie must be really good" - I thought to myself. But I may never truly know how good it is. Anyhow, seeing that was enough to melt my heart away.


Truyền hình cáp vs. Các Kênh truyền hình Truyền thống

Trước khi gia đình tôi bắt truyền hình cáp, cả nhà tôi thường xem phim hay game show trên các kênh truyền hình truyền thống vào mỗi bữa ăn tối. Gia đình tôi thường thích xem phim nhập từ Trung Quốc hoặc các bộ phim Việt Nam liên quan đến các vấn đề gia đình xã hội, sự phản bội trong tình yêu v...v... Những khoảnh khắc yên bình đó thật sự rất quý vì đó là lúc cả nhà cùng ngồi dán mắt vào TV, cùng xem và bình luận. Nhưng bây giờ thì không còn nữa. Không còn những khoảnh khắc gia đình tôi nóng lòng chờ đợi đến giờ chiếu những bộ phim chúng tôi yêu thích. Thay vào đó, chúng tôi chỉ cần bấm vài cái nút là sẽ có thể chọn phim được từ một kho phim lẻ và cả phim bộ khổng lồ. Càng hiện đại thì càng hại điện nhỉ?

Tối nọ, tôi đi mua đồ ăn tối. Tôi mua tại tiệm Phở yêu thích của mình. Trong khi đứng chờ một cách mệt mỏi, tôi thấy gia đình cô bán phở và một vị khách vừa ăn vừa dán mắt xem phim, hình như là phim Ấn Độ. Càng nhìn họ tôi lại cảm thấy có gì đó vừa thiếu thiếu, vừa quen thuộc và lại vừa dễ chịu. Bất chợt, tôi thấy mình cười. Cảnh ấy nhìn rất ấm cúng dễ chịu, toát lên hình ảnh của một mái nhà, một gia đình, hay thời gian thư giãn giải trí sau một ngày kiếm sống dài đằng đẵng. Cô bán phở cho tôi thỉnh thoảng lại xao nhãng nhìn vào màn hình TV rồi tại tiếp bục bán. "Phim chắc phải hay lắm" - tôi thầm nghĩ. Có lẽ tôi chẳng bao giờ biết phim hay thế nào. Nhưng dù gì nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng đủ khiến tim tan chảy mất rồi.